Thuở Ðức Phật còn tại thế, hằng ngày Phật và
hàng đệ tử đi khất thực để mọi người có duyên gieo hạt giống lành vào thửa
ruộng phước của mình.
Trong mùa an cư, Phật thường thọ trai của thí
chủ phần đông là hàng cư sĩ, luân phiên nhau mang thức ăn sẵn vào Tịnh xá cúng
dường.
Trong giới tại gia của Ðức Phật, có một người
học trò tuy của cải không bằng ai nhưng lại khá giàu lòng tốt. Phiên chàng cúng
dường thường vào những ngày cuối tháng. Những bữa cơm giản dị không phải quý
giá về phẩm chất, mà quý vì chàng đặt đó tất cả lòng thiết tha thành kính của
một đứa con thuần hiếu, mà lòng chân thành lắm khi làm cảm động đến chư Thiên.
. .
Khi sao mai vừa ló dạng, chàng thức dậy, sửa
soạn vớt chất đề hồ cho vào chiếc bình trắng trong, để lên chiếc bàn con bằng
gỗ chiên đàn, một gia bảo của mẹ chàng thuộc dòng Bà La Môn để lại cho chàng.
Chiếc bàn đã mấy đời dùng làm bàn sắp đồ cúng tế trong các buổi lễ.
Kế đó, những món rau đậu chính chàng
trồng lấy ở vườn nhà được tự tay chàng nấu nướng.
Hôm nào cũng như hôm nào, bữa cơm chàng sửa
soạn cúng dường Ðức Phật cũng mang trọn tất cả lòng thành kính vui mừng. Chàng
khẩn nguyện cho cơm chàng cúng dường là bửa cơm đầy Pháp vị, tuy chàng biết vốn
liếng tu học của mình không được bao nhiêu và gia thế lại còn tệ hại hơn cả sự
hiểu biết của mình nữa.
Nhưng không biết tại sao tâm chàng thấy hoan
hỷ và tin tưởng rằng những bữa cơm đơn giản của mình mang đến cho người thọ
dụng tất cả niềm thanh tịnh, hoan hỷ. Và đó cũng là nguồn an ủi lớn lao nhất
trong kiếp sống hiện tại của chàng.
Mặt trời lên khá cao, chàng vui vẻ mang thức
ăn đi cúng dường Ðức Phật. Con đường đi vào Tịnh xá Kỳ Hoàn thật êm ả trầm
lặng. Chàng không bao giờ ngắm mây bay hoa nở, bước chân chàng nhẹ nhàng thanh
thoát lướt qua không kịp nhuốm bụi đường, lòng chỉ lo quá ngọ Ðức Phật không
kịp thọ dụng...
Nhưng có một hôm, ra khỏi nhà một đỗi, mắt
chàng dừng lại, bóng dáng một sinh vật thất thểu dưới nắng hè. Ðó là một con
chó gầy guộc, lông lá rụng hết, từng mảng lở ghẻ loét hiện rõ dưới ánh mặt trời
chói chang. Bốn chân nó khẳng khiu xiêu vẹo không đỡ nổi chiếc thân vốn đã quá
gầy còm!
Hình như nó đánh hơi được thức ăn đang xách
trên tay nên lấm la lấm lét tiến lại gần. Nó không biết nói, nhưng đôi mắt van
nài, bộ tướng ủ rủ tiều tụy của nó, đủ nóí lên được với chàng rằng: “Tôi không
được ăn từ lâu lắm”.
Chàng đứng khựng lại. Bấy giờ, trước mắt
chàng chỉ có hình ảnh của một sinh vật đói lả, mà trong tay chàng lại có sữa,
cơm và thức ăn. Thật may phước cho nó quá! Chàng ngồi xuống bên đường, mở bình
bát ra, bày các thức ăn trước mặt nó. Con chó ăn không kịp thở, chàng hồi hộp
nhìn con vật cùng chia sớt với nó sự bằng lòng, niềm vui hy hữu đang âm thầm
tràn ngập tâm hồn. Trong một thoáng chiếc bình đề hồ, cơm, thức ăn hết sạch.
Bây giờ con chó no, thong thả ra đi. Chàng trông theo bước chân của nó, giờ đây
chắc chắn vững chải trên con đường và nở một nụ cười thoải mái. Nhưng, khi chó
vừa khất dạng sau rặng cây trước cửa Tịnh xá, chàng nhìn lại bình đề hồ và liễn
cơm với thức ăn sạch nhẵn, lo sợ kinh hoàng! Mặt trời rọi bóng chàng lùn xủn
trên mặt đường vậy là vừa đúng ngọ. Tới thì không dám, lùi cũng không đành, sau
một giây, thu hết can đảm, chàng hớn hở rảo bước vào Tịnh xá mà nước mắt lăn
tròn theo mồ hôi.
Ðức thế Tôn dùng huệ nhãn soi rõ sự tình.
Ngài ngồi yên, đôi mắt như hai vì sao sáng, nụ cười hoan hỷ từ bi nở tươi làm
sáng một vùng trời.
Chàng nào dám ngó lên, đôi mắt e dè dán chặt
xuống đôi bàn chân tê dại. Tuy nhiên, chàng quyết không dối Phật, quyết thú
thật hết tội lỗi của mình, mà cũng không dám mong cầu được Phật tha thứ.
- Bạch Thế Tôn! Hôm nay con có lỗi
nặng vô cùng...và tiếng chàng rứt lại nhỏ dần như tắc nghẹn...
Ðức Phật ôn tồn khuyến khích như thường lệ:-
Hôm nay phải phiên con đem cơm cúng dường Như Lai đó không?
- Bạch Thế Tôn!...Tiếng chàng nức nở
trong nước mắt. Xin Ngài thứ tội cho con. Vừa rồi
trước Tịnh xá, con gặp con chó ghẻ đói lả con lú lẫn quên mất giờ trai của Thế
Tôn, con lỡ đem bình bát thức ăn cho con chó ăn hết. Tội con xuẩn ngốc, vô lễ
nặng nề không biết ngần nào.
Nhưng, một vùng hào quang giữa đôi mày Ðức Phật phóng ra ánh ngời
Tịnh xá như những hôm Phật lên Pháp tòa khởi điểm nói bài kinh trác tuyệt. Tiếng
Ngài ngân vang, từ ái tròn đầy:
- “Mùa hạ này, Như Lai muốn cho các con biết, chỉ có hôm nay Như
Lai thọ dụng một bữa cúng dường rất thanh tịnh của một vị đại thí chủ, đầy đủ
Pháp vị trong một bữa cúng dường”.
Diệu Chương
“Phụng sự chúng sanh tức cúng
dường Chư Phật”.